Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Bài 4: Hêbơrơ 1:8 - 2:4: "ĐẤNG CHRIST CAO TRỌNG HƠN THIÊN SỨ" (tiếp theo).


Hêbơrơ 1:8 -2:4
ĐẤNG CHRIST CAO TRỌNG HƠN THIÊN SỨ (tiếp theo)
(Nhắc lại Hêbơrơ 1:7)
            Hê-bơ-rơ 1:8-9: “Nhưng nói về Con thì lại phán rằng: Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Chúa còn mãi đời nọ qua đời kia, quyền bính của nước Chúa là quyền bính ngay thẳng. Chúa ưa điều công bình, ghét điều gian ác; Cho nên, hỡi Chúa, Đức Chúa Trời của Chúa lấy dầu vui mừng xức cho, khiến Chúa trổi hơn kẻ đồng loại mình”.
            Các câu này được trích dẫn từ Thi thiên 45:6-7, mà đây là một thi thiên lớn nói về Đấng Mê-si-a. Thi thiên 45 nói cho chúng ta có một Đấng ra từ dòng dõi Đa-vít, Ngài sẽ cai trị trong sự công bình. Đa-vít rất hứng khởi với diễn cảnh này, Đa-vít nói trong Thi thiên 45:1: “Lòng tôi đầy tràn những lời tốt; Tôi nói điều tôi vịnh cho vua; Lưỡi tôi như ngòi viết của văn sĩ có tài”.
            Đấng sẽ đến theo như tác giả viết cho người Hê-bơ-rơ là Chúa Giê-xu Christ. Ngài là Đấng cai trị trong sự công bình. Đức Chúa Trời không ban quyền cai trị trên đất cho bất cứ thiên sứ nào. 
            “Chúa ưa điều công bình, ghét điều gian ác”, là lời công bố lớn lao. Xin hãy tưởng tượng trái đất này được cai trị bởi Đấng yêu sự công bình và ghét điều ác. 
            Nhưng nói về Con thì lại phán rằng: Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Chúa còn mãi đời nọ qua đời kia. Đây là lời Đức Chúa Cha gọi Đức Chúa Con. Các bạn có từ chối việc Đấng Christ là Đức Chúa Trời trở thành nhục thể không? Nếu có thì các bạn đối nghịch với Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời gọi Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời. Các bạn đang gọi Chúa Giê-xu là gì? Tôi không biết rõ các bạn gọi ra sao, nhưng tôi gọi Giê-xu là Chúa, là Đức Chúa Trời trở thành người. Ngài cao trọng hơn thiên sứ, bởi vì Ngài cai trị cả vũ trụ này. Giê-xu là Vua trên nuôn vua, là Chúa trên muôn chúa, Ngài sẽ cai trị cả trái đất này. 
            Hêbơrơ 1:10- 12: “Lại có phán: Hỡi Chúa, ban đầu trước hết Chúa đã dựng nền đất, Và các từng trời cũng là công việc của tay Chúa. Trời đất sẽ hư đi, nhưng Chúa hằng có; Trời đất sẽ cũ đi như cái áo; Ngài sẽ cuốn nó lại như cái áo choàng, Rồi trời đất sẽ biến đổi, Nhưng Chúa vẫn y nguyên, Các năm của Chúa không hề cùng”.
            Các câu này trích dẫn từ Thi thiên 102:25-27. Đây là lời công bố lớn lao nói cho chúng ta rằng Chúa Giê-xu là Đấng Tạo Hóa. Các câu này cho chúng ta một hình ảnh tương phản: Thiên sứ là những tạo vật, Chúa Giê-xu là Đấng Tạo Hóa. 
            Hêbơrơ 1:13: “Đức Chúa Trời há có bao giờ phán cùng thiên sứ nào rằng: Hãy ngồi bên hữu ta, Cho đến chừng nào ta để kẻ thù nghịch làm bệ dưới chân ngươi?”
            Câu này trích dẫn từ Thi thiên 110:1, thi thiên này được trích dẫn trong Tân ước nhiều hơn bất cứ thi thiên nào khác. Có một bức tranh trọn vẹn về Đấng Christ trong sách Thi thiên hơn là trong các sách Tin lành. 
            Hê-bơ-rơ 1:14: “Các thiên sứ há chẳng phải đều là thần hầu việc Đức Chúa Trời, đã được sai xuống để giúp việc những người sẽ hưởng cơ nghiệp cứu rỗi hay sao?”
            Câu này hướng về thời kỳ quay trở về của quốc gia Y-sơ-ra-ên và thế giới dân ngoại, sau khi hội thánh cất lên khỏi đất. Xin chú ý rằng, câu này không nói rằng thiên sứ đang hầu việc những người hiện nay hưởng cơ nghiệp của sự cứu rỗi. Các bạn thấy rằng Đức Chúa Trời đang hành động theo chương trình của Ngài. Ngài có mục đích trong mọi điều Ngài làm.
            Đấng Christ là Con, các thiên sứ là tôi tớ. Đấng Christ là Vua, các thiên sứ là người phục tùng. Đấng Christ là Đấng Tạo Hóa, các thiên sứ là những tạo vật. Hiện nay Đấng Christ đang chờ đợi cho đến khi kẻ thù nghịch của Ngài bị đặt dưới bệ chân Ngài. Đức Chúa Cha không hề ban một lời hứa như vậy cho một thiên sứ nào, Đức Chúa Trời nói, vào một ngày sẽ đến, Con của Đức Chúa Trời sẽ cai trị. Đây là phân đoạn lớn lao nói cho chúng ta biết thần tánh của Chúa Giê-xu Christ, và sự tôn cao của Chúa Giê-xu Christ. Ngài cao trọng hơn thiên sứ. 
NHÂN TÁNH CỦA ĐẤNG CHRIST
Sau khi chúng ta thấy sự tôn cao của Đấng Christ trong đoạn 1, chúng ta đến sự hạ mình của Đấng Christ trong đoạn 2. Ngài trở thành một người, và lúc đó trở nên thấp hơn các thiên sứ. Ngài trở thành người trong lòng của trinh nữ Ma-ri, và chính Ngài trở nên hèn hạ. Vì thế Đấng Christ là sự khải thị của Đức Chúa Trời, và Ngài đại diện cho con người. Chúng ta sẽ tìm hiểu hai điều về Đấng Christ trong sách Hêbơrơ: 1-/ Ngài khải thị về Đức Chúa Trời cho con người. 2-/ Ngài đại diện cho con người trước mặt Đức Chúa Trời. 
            Tôi có một đại diện trên trời. Tôi không biết các bạn nghĩ ra sao, nhưng tôi cảm nghĩ rằng những người đại diện tôi trong quốc hội mà tôi đã bỏ phiều bầu cho họ không đại diện cho tôi gì cả. Họ chỉ lo cho quyền lợi của họ, và không lưu tâm gì đến công chúng. Chỉ có một thời điểm mà họ quan tâm đến tôi là lúc vận động bầu cử. 
Thật là tốt lành khi chúng ta có một đại diện trước mặt Đức Chúa Trời. Thật là tốt khi chúng ta biết có một người nào đó đại diện cho chúng ta. Bởi vì Kinh thánh nói rằng, sa-tan đang kiện cáo anh em, hắn đến với Đức Chúa Trời và phỉ báng chúng ta ngày và đêm (xem trong Khải huyền 12:10). Sa-tan nói những điều rất tệ về chúng ta, vì thế tôi cảm tạ Chúa vì tôi có một đại diện trên trời. 
            Trước nhất, chúng ta thấy Đấng Christ cao trọng hơn thiên sứ, bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời. Giờ đây chúng ta thấy Ngài trở nên thấp hơn thiên sứ. Ngài trở nên giống như con người, và chúng ta thấy nhân tánh của Ngài. 
            Có sáu dấu hiệu nguy hiểm trong sách Hê-bơ-rơ. Các dấu hiệu này cảnh giác dân chúng Y-sơ-ra-ên rằng họ thất bại trong việc đi vào phước hạnh trọn vẹn mà Đức Chúa Trời ban cho qua Đấng Christ. Sáu dấu hiệu nguy hiểm này có thể giống như các bản hiệu cảnh giác trên quốc lộ. Các dấu hiệu sự nguy hiểm này được liệt kê như sau.

Nguy hiểm của sự thả trôi, 2:1- 4.
Nguy hiểm của sự nghi ngờ, 3:7- 4:2 
Nguy hiểm của sự chậm nghe, 5:11-14.
Nguy hiểm của sự lìa bỏ đạo, 6:1-20.
Nguy hiểm của sự khinh chê, 10:26- 39.
Nguy hiểm của sự khước từ, 12:15- 29.

            Mục sư McGee kể lại rằng, Tôi có dịp vượt qua sông Giô-đanh, và thấy nó là không vui thích chút nào, khi nhìn thấy nước sông có bùn. Tôi cảm ơn Chúa vì đã băng qua sông Giô-đanh thuộc linh trong Đấng Christ qua sự chết và sự sống lại của Ngài. Tôi được chôn với Ngài trong lễ báp-tem và được sống lại với Ngài trong đời sống mới. Đó là ý nghĩa của việc Cơ-đốc-nhân vượt qua sông Giô-đanh. Giô-suê đã dẫn dân Y-sơ-ra-ên vượt qua sông Giô-đanh thật. Đấng Christ dẫn những người tin nhận qua sông Giô-đanh thuộc linh vào trong đời sống mới. 
Dấu hiệu nguy hiểm thứ nhất: Sự thả trôi.
            Xin hãy nhận thức rằng đây là dấu hiệu cảnh giác cho mỗi con cái Đức Chúa Trời trong thời của chúng ta nữa, lời cảnh giác nguy hiểm của sự thả trôi.
            Hêbơrơ 2:1: “Vậy nên, chúng ta phải càng giữ vững lấy điều mình đã nghe e kẻo bị trôi lạc chăng”.
            Bởi vì đây là sự khải thị sau cùng và nó cao trọng hơn thời kỳ Cựu ước. Nó đến từ một Đấng cao hơn thiên sứ, chúng ta cần chú ý đặc biệt đến lời cảnh giác này, vì giờ đây trách nhiệm lớn hơn. 
            Việc thả trôi là dấu hiệu bỏ qua, bỏ lơ. Việc bỏ lơ là một tai hại cho đời sống. Nhưng trong lãnh vực thuộc linh, khi quý vị nghe sứ điệp Tin lành mà không làm gì hết là một việc thảm hại. Tôi phải làm gì khi trở nên hư mất? Không làm chi cả. 
            Có câu chuyện về một người đàn ông ngủ trong thuyền ban đêm, dây buộc thuyền bị tuột và thuyền trôi trên sông, cuối cùng thuyền đụng vào chân gầm cầu, thuyền chìm và ông cố gắng lội vào bờ suýt chết. 
            Có người hỏi, Tôi phải làm gì khi trở nên hư mất? Chúng ta được cho câu trả lời, Tôi phải làm gì để được cứu rỗi? trong Công vụ 16:31 .. Hãy tin Chúa Giê-xu thì ngươi sẽ được cứu rỗi. Nhưng câu trả lời như thế nào cho câu hỏi “Tôi phải làm gì khi trở nên hư mất?” Câu trả lời là “không làm gì cả.” Các bạn và tôi thuộc về gia đình nhân loại hư mất. Chúng ta là những người hư mất. Ngày nay những người được sự cứu rỗi là những người quay trở về với Đấng Christ. Những người còn lại đã hư mất. Các bạn không cần làm gì để trở nên hư mất, bởi vì sự hư mất chính là bản tính tự nhiên của các bạn. 
            Có sự nguy hiểm lớn trong đời sống qua việc bỏ lơ, bỏ mặt, thả trôi. Nhiều năm trước đây có một cô thơ ký rất tốt, bác sĩ báo cho cô biết là cô có triệu chứng bịnh ung thư và cô phải tiến hành giải phẩu, điều trị sớm, nhưng cô ta đình trệ, hẹn lần lượt, bỏ qua. Cuối cùng đến một ngày chứng bịnh phát ra mạnh mẽ, bấy giờ cô mới chịu nhờ bác sĩ điều trị, nhưng bác sĩ nói rằng, quá trể cứu mạng sống của cô ta. Rất tiếc cô được cảnh giác trước mà lại bỏ trôi, không có hành động đáp ứng cụ thể. 
            Khi các bạn thả trôi trong lãnh vực cao hơn, đời sống của các bạn thảm hại nhiều hơn, như việc các bạn nghe về Tin lành cứu rỗi và không làm cho hết. Nhiều người nghe Tin lành cứu rỗi, và nhận biết, nhưng không làm chi hết, đời sống của người ấy đi đến chỗ hư mất. 
            Thời gian trước đây có một người nói với tôi: Tôi đã nghe Tin lành và một ngày sắp đến tôi sẽ tiếp nhận Đấng Christ. Nhưng hiện nay người đàn ông này đang thả trôi. Tôi không biết là ông kéo dài tình trạng này bao lâu, nhưng có một ngày “thuyền trôi” ông đụng vào gầm cầu thì quá trể. Có thể người ấy bị bịnh tim, hay bị tai nạn xe.. và cơ hội để tiếp nhận Đấng Christ không còn nữa. Tôi mong muốn quý vị và các bạn nào đang nghe Tin lành hiện nay, đây là thí giờ mà quý vị cần tiếp nhận Tin lành cứu rỗi. Có sự nguy hiểm của sự thả trôi, và thư Hê-bơ-rơ cảnh giác chúng ta. 
            Hêbơrơ 2:2: “Vì nếu lời thiên sứ rao truyền đã vững chắc và sự trái phép nghịch mạng đã được báo ứng xứng đáng rồi”.
            Thí dụ như hai thiên sứ đến thành Sô-đôm với lời công bố rằng thành Sô-đôm bị hủy diệt, và sau đó thành bị hủy diệt đúng như lời thiên sứ nói. Khi thiên sứ mang đến một sứ điệp, các bạn thấy rằng nó sẽ xảy ra như được công bố. 
Giờ đây xin chú ý đến một câu hỏi.
            Hê-bơ-rơ 2:3: “mà nếu ta còn trễ nải sự cứu rỗi lớn dường ấy, thì làm sao tránh cho khỏi được? -là sự cứu rỗi Chúa truyền ra trước hết, rồi có những kẻ nghe chứng nghiệm nó cho chúng ta”.
            Có một vị mục sư mở đầu bài giảng như sau: Tôi có một câu hỏi để hỏi, tôi không có câu trả lời và các bạn cũng không có câu trả lời. Ngay cả Đức Chúa Trời cũng không thể trả lời.” Sau đó vị mục sư nêu lên câu hỏi: Nếu ta còn trễ nải sự cứu rỗi lớn dường ấy, thì làm sao tránh cho khỏi được? Câu hỏi này Đức Chúa Trời cũng không thể trả lời. Tôi không có ý bất kính với Chúa, nhưng Đức Chúa Trời nói rõ, Ngài không thể trả lời câu hỏi này. Các bạn có muốn biết con đường để thoát khỏi không? Chỉ có một con đường, đó là Đấng Christ. Ngài tuyên bố như thế trong Giăng 14:6 Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha.
            Nhưng trong Kinh thánh chúng ta cũng đọc biết rằng, Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người; Nhưng cuối cùng nó thành ra cái nẻo sự chết. (Châm Ngôn 16:25). Có nhiều con đường hình như đúng cho con người, chúng ta thường nghe nhiều người xung quanh nói nhiều về con đường này. Nếu các bạn tìm một tôn giáo, các bạn sẽ tìm được ngay. Hoặc là các bạn không đồng ý với các tôn giáo hiện có, các bạn có thể lập ra một tôn giáo mới, và sẽ có nhiều người theo tôn giáo này của các bạn. Có một con đường dường như chánh đáng cho con người, nhưng cuối cùng dẫn đến sự chết. Như thế làm sao chúng ta thoát khỏi, nếu chúng ta bỏ qua sự cứu rỗi lớn? Các bạn làm gì để trở nên hư mất? Không làm chi cả. Các bạn hư mất bởi vì bỏ qua, thả trôi. 
            ..là sự cứu rỗi Chúa truyền ra trước hết, rồi có những kẻ nghe chứng nghiệm nó cho chúng ta. Khi Chúa Giê-xu còn ở trên thế gian này Ngài từng kêu gọi,
            “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ” (Mathiơ 11:28). “Bởi Con người đã đến tìm và cứu kẻ bị mất” (Luca 19:10).
            Các môn đồ của Chúa Giê-xu và những người khác đã lắng nghe về Ngài và trở nên nhân chứng về sự chết và sự sống lại của Ngài. Sau đó họ đi khắp nơi giảng Tin lành. 
            Hê-bơ-rơ 2:4: “Đức Chúa Trời cũng dùng những dấu kỳ sự lạ và đủ thứ phép mầu, lại dùng sự ban cho của Đức Thánh Linh mà Ngài đã theo ý muốn mình phát ra, để làm chứng với các kẻ đó”.
            Tôi nghĩ rằng tại đây tác giả của thư Hê-bơ-rơ đề cập rõ về ngày lễ Ngũ Tuần, khi các ơn tứ của Đức Thánh Linh được thực hành. Các ơn tứ xác chứng sứ điệp đến với ai? Đến với quốc gia Y-sơ-ra-ên. 
            Đây là lẽ thật lớn lao mà chúng ta có trong lời cảnh giác về nguy hiểm thứ nhất, đó là sự thả trôi. Người nào bỏ qua việc tiếp nhận sự cứu rỗi mà Đức Chúa Trời ban cho sẽ không thoát khỏi sự hư mất.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét