Hêbơrơ
2:5-10
SỰ CAO TRỌNG CỦA ĐẤNG CHRIST VỚI THIÊN SỨ
TRONG NHÂN TÁNH CỦA NGÀI.
Nhân
tánh của Đấng Christ cần được nhấn mạnh cũng như thần tánh. Các bạn thấy, Đấng
Christ mang thần tánh xuống thế gian, và Ngài đem nhân tánh về trời.
Hêbơrơ 2:5: “Vả, thế gian
hầu đến mà chúng ta nói đó, Đức Chúa Trời chẳng từng khiến nó phục dưới quyền
các thiên sứ”.
Bắt
đầu với câu này, xin chúng ta cần hiểu từ ngữ thế gian (thế giới) nào mà tác giả muốn nói ở đây. Nhiều người nghĩ ngay rằng,
thế giới sẽ đến là thiên đàng. Dầu vậy, trong tiếng Hylạp từ ngữ “thế giới hay thế gian” có nghĩa trái đất đang ở. Câu này nói
cho chúng ta về dân cư của trái đất này. Từ ngữ này cũng được dùng trong Mathiơ
24:14: “Tin Lành nầy
về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy
giờ sự cuối cùng sẽ đến”.
Rôma
10:18: “Nhưng tôi hỏi: Có phải là họ chưa
nghe chăng? Trái lại, Tiếng của các sứ giả đã vang khắp đất, Và lời của sứ giả đã
đạt đến cùng thế gian”.
Từ
ngữ “thế giới, hay thế gian” không thể đề cập về
thiên đàng hay cõi đời đời. Nó không đề cập về thời kỳ ân điển mà chúng ta đang
sống ngày nay. Nó nói về vương quốc Mêsia, mà nó sẽ đến trên đất. Những người
tin nhận Hêbơrơ học trong trường Cựu ước biết đề tài về các bài hát về vương quốc
sẽ đến từ dòng dõi của Đa-vít sẽ cai trị. Vương quốc Mêsia trở nên đề tài của
các bài hát của mỗi tiên tri.
Đức
Chúa Trời chẳng từng khiến nó phục dưới quyền các thiên sứ. Vương quốc một ngàn
năm sẽ đến trên đất này. Thiên sứ đã không cai trị trong quá khứ và họ cũng sẽ
không cai trị trong tương lai. Họ là những tôi tớ và sứ giả trong quá khứ, và họ
cũng tiếp tục là tôi tớ trong tương lai. Đây là ý nghĩa được diễn đạt tại đây.
Giờ
đây tác giả chuyển đến Thi thiên đoạn 8, và cho chúng ta một lời giải nghĩa kỳ
diệu về liên hệ đến sự sáng tạo.
Hêbơrơ 2:6: “Nhưng có kẻ đã
làm chứng rằng: Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? Con người là ai, mà Chúa săn
sóc đến?”
Câu
6-8 trích dẫn từ Thi thiên 8:4-6. Tại đây chúng ta tạm ngưng một chút để suy
nghĩ, Con người là ai? Con người chỉ là một tạo vật nhỏ ở trên một trong các
hành tinh nhỏ. Có người ví sánh, con người giống con kiến nhỏ trên đất. Chúng
ta rất nhỏ trong vũ trụ rộng lớn của Đức Chúa Trời. Con người đứng trong vị trí
như thế trong các tạo vật, nhưng điều quan trọng là Chúa của sự vinh hiển, là
Ngôi Hai của Đức Chúa Trời trở thành Jêsus, là một người.
Con
người là ai, mà Chúa săn sóc đến? Câu trả lời là, “Chúa
Jêsus trở thành con người. Ngài lìa khỏi sự vinh hiển của thiên đàng, đến với
trái đất này, và Ngài không trở thành một thiên sứ.” Đó là những gì mà tác
giả thư Hêbơrơ nói với chúng ta. Con người là ai, mà Chúa săn sóc đến? Con người
là gì?
Chính
con người không ra chi. Theo phương diện vật lý, nếu các bạn làm tan rã hết các
vật thể và hóa chất cấu tạo thành con người và đem đi bán ngoài chợ, một người
chỉ có được vào khoảng một đô-la (khoảng
14.000 $ Việt nam). Và theo sự lạm phát kinh tế, trị giá của một người còn
thấp hơn nữa. Bởi thế về thể chất, giá trị con người không có bao nhiêu. Nhưng
về phương diện tinh thần con người có một giá trị nào đó, nhưng con người biết
rất ít.
Con người có biết nhiều
về vũ trụ lớn mà chúng ta đang sống không? Con người chi phí nhiều tỷ bạc để đi
thám hiểm không gian, đi lên mặt trăng để tìm hiểu về cách nào nó được tạo dựng.
Con người không tin vào sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và đưa ra nhiều lý thuyết,
nhưng các lý thuyết này vẫn không tốt hơn lời tuyên bố trong Sáng thế ký 1:1: “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng
nên trời đất”. Con người ngày hôm nay không có giá trị gì về thể chất hay tinh
thần. Con người không thể lên mình, cũng không thể làm gì được nhiều. Con người
rất giới hạn. Khi các bạn nhìn kỹ về con người, các bạn nhận biết con người là
tội nhân hư mất. Con người ở trong tình trạng kinh khủng. Con người là ai, mà
Chúa săn sóc đến?
Ngài
thăm viếng chúng ta, bởi vì Ngài muốn giao thông với chúng ta. Ngài muốn cứu rỗi
chúng ta, bởi vì Ngài thấy tình trạng hư mất của chúng ta.
Hêbơrơ 2:7: “Chúa đã đặt người
ở dưới thiên sứ một chút; Cho người đội mão triều vinh hiển tôn trọng”;
Đức Chúa Trời làm cho con người thấp hơn thiên sứ vào thời điểm sáng tạo. Thi thiên 8 nói rất rõ rằng, con người được tạo dựng thấp hơn các thiên sứ. Nhưng Chúa Jêsus, Con của Đức Chúa Trời cao trọng hơn các thiên sứ, lại bằng lòng trở nên thấp hèn hơn thiên sứ. Ngài không trở thành thiên sứ, nhưng trở thành một người.
Đức Chúa Trời làm cho con người thấp hơn thiên sứ vào thời điểm sáng tạo. Thi thiên 8 nói rất rõ rằng, con người được tạo dựng thấp hơn các thiên sứ. Nhưng Chúa Jêsus, Con của Đức Chúa Trời cao trọng hơn các thiên sứ, lại bằng lòng trở nên thấp hèn hơn thiên sứ. Ngài không trở thành thiên sứ, nhưng trở thành một người.
Nhiều
người trong chúng ta tin rằng, trong Kinh thánh Cựu ước, Đấng được gọi là “thiên sứ của Chúa” chính là Đấng Christ trước khi nhập thể. Các bạn
có nhớ đến câu chuyện Gia-cốp vật lộn với thiên sứ của Chúa ở rạch Gia-bốc khi
Gia-cốp trên đường trở về xứ Ca-na-an không? (Điều này được ký thuật trong Sáng thế ký 32:22-32). Thiên sứ của
Chúa nói ở đây, mà chúng ta tin rằng Đấng Christ.
Chúng
ta đọc trong Kinh thánh Tân ước và biết rằng, khi Đấng Christ đến thế gian,
Ngài trở nên thấp hơn thiên sứ. Vì thế các thiên sứ trở thành cây thước đo lường,
họ là tiêu chuẩn đo lường. Trước đó, Đấng Christ cao hơn thiên sứ, nhưng khi
Ngài trở thành một người, Ngài trở nên thấp hơn thiên sứ. Tại sao Chúa làm điều
đó? Ngài làm điều đó để Ngài có thể khải thị về Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus cũng đại
diện cho con người trước mặt Đức Chúa Trời. Ngài tỏ bày Đức Chúa Trời cho trái đất,
và Ngài đem con người trở lại thiên đàng. Nếu các bạn và tôi lên thiên đàng, đó
là bởi vì chúng ta ở trong Đấng Christ.
Đức
Chúa Trời có mục đích ban đầu với con người, cho người đội mão triều vinh hiển
tôn trọng; Và đặt mọi vật dưới chân người. Con người làm một số điều mà thiên sứ
không thể làm. Thiên sứ không cai trị vũ trụ của Đức Chúa Trời. Thiên sứ là sứ
giả của Đức Chúa Trời. Có một thiên sứ cố gắng phản nghịch với Đức Chúa Trời. Hắn
cố gắng lập một vương quốc riêng. Hắn cố gắng trở nên người cai trị. Tên của hắn
là Luxiphe, có nghĩa là con trai buổi sáng. Ngày nay chúng ta biết tên của hắn
là Sa-tan hay còn gọi là ma quỷ. Hắn là thiên sứ của sự sáng, nhưng vì hắn phản
nghịch, nên nói trong lòng rằng,
“Ngươi
vẫn bụng bảo dạ rằng: Ta sẽ lên trời, sẽ nhắc ngai ta lên trên các ngôi sao Đức
Chúa Trời. Ta sẽ ngồi trên núi hội về cuối cùng phương bắc. Ta sẽ lên trên cao
những đám mây, làm ra mình bằng Đấng Rất Cao” (Êsai 14:13-14)
Đức
Chúa Trời không có dự định để cho Sa-tan hay thiên sứ nào cai trị, nhưng Đức
Chúa Trời tạo dựng con người để cai trị.
Dầu vậy, chúng ta thấy
con người ngày hôm nay không có khả năng để cai trị. Điều này thể hiện khắp mọi
nơi trên thế giới, đó là sự hổ thẹn cho con người. Con người không thể cai trị,
nhưng nghĩ rằng mình có thể. Con người đang có quan điểm của Sa-tan. Hắn cố gắng
cai trị mà không có Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không có ban phước cho người
cai trị nào không biết tin cậy vào Ngài.
Bởi
qua sự cứu rỗi, Đức Chúa Trời đem con người trở lại địa vị có thể cai trị.
Trong Thi thiên 8 nói rằng: “Cho người đội mão triều vinh hiển tôn trọng; Và đặt mọi vật
dưới chân người”. Con người mất quyền quản trị khi ở trong vườn Êđen khi không
vâng lời Đức Chúa Trời, nhưng trong Đấng Christ quyền ấy được phục hồi.
Hêbơrơ
2:8: “Và đặt mọi vật dưới chân người. Đức
Chúa Trời đã khiến mọi vật phục Đức Chúa Jêsus như vậy; thì chẳng để cho một vật
nào chẳng phục Ngài; song hiện nay chúng ta chưa thấy mọi vật phục Ngài”.
Dầu
rằng trái đất hiện nay chưa tuột khỏi sự điều khiển của Đấng Christ, nhưng ngày
nay Ngài vẫn chưa cai trị. Khi Chúa Jêsus cai trị trái đất này, sẽ không cần đến
bịnh viện hay trại tù. Sẽ không còn có sự phạm pháp hay nghèo khổ. Khi Ngài cai
trị trái đất này, nó sẽ là thiên đàng một ngàn năm. Như tác giả Hêbơrơ trích dẫn
trong Thi thiên 8, ông làm rõ ràng, tác giả thi thiên nói về Đấng Christ, và lời
tiên tri này chưa được ứng nghiệm trong thời hiện nay.
Tiếp đến chúng ta đến câu trọng tâm của đoạn này.
Tiếp đến chúng ta đến câu trọng tâm của đoạn này.
Hêbơrơ 2:9: “Nhưng Đức
Chúa Jêsus nầy, mà đã ở dưới các thiên sứ một chút, chúng ta thấy Ngài, vì sự
chết Ngài đã chịu được đội mão triều vinh hiển tôn trọng. Ay vậy, bởi ân điển của
Đức Chúa Trời, Đức Chúa Jêsus đã vì mọi người nếm sự chết”.
Bởi
những gì Chúa Jêsus đã làm, chúng ta thấy Ngài. Chúng ta thấy Chúa Jesus. Chữ “thấy” ở đây không có nghĩa là nhìn thấy, nhưng chữ thấy ở đây có
nghĩa là chúng ta hiểu. Chúng ta nhận biết rằng, trong Chúa Jêsus- có một điều
gì đó mà trí hạn hẹp của chúng ta không hiểu hết. Chúng ta nhìn lên Ngài trong đức
tin, trong sự tin cậy, trong sự tôn cao, trong sự thờ phượng. Tất cả mọi điều
này được gói trong cụm từ “Chúng ta thấy Chúa Jêsus” Các bạn có “thấy” Chúa Jêsus hôm nay không? Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời
có vén bức màn khỏi mắt các bạn để các bạn có thể nhìn thấy Ngài chưa?
Chúng ta thấy Chúa Jêsus.
Xin hãy chú ý đến tên Chúa Jêsus theo phương diện con người. Vào lúc Chúa Jêsus
được cưu mang, thiên sứ báo tin, Mathiơ 1:21: “Người sẽ sanh một trai, ngươi khá đặt tên là
Jêsus, vì chính con trai ấy sẽ cứu dân mình ra khỏi tội”.
Nhưng
Đức Chúa Jêsus nầy, mà đã ở dưới các thiên sứ một chút, sự nhấn mạnh không ở
trên việc trở nên thấp hơn thiên sứ một chút, từ ngữ “một chút” này nói nhấn mạnh đến thời gian. Chúng ta có thể
nói, Chúa Jêsus trở nên thấp hơn thiên sứ, trong khoảng thời gian ngắn. Thời
gian ngắn này là 33 năm khi Chúa Jêsus ở trên đất, Ngài thấp hơn thiên sứ.
Vì
sự chết Ngài đã chịu được đội mão triều vinh hiển tôn trọng. Chỉ có Đấng Christ
mới có thể cứu chuộc con người, và Ngài chỉ có thể làm điều đó bởi sự chết trên
cây thập tự giá. Nó là con đường duy nhất.
Chúa
Jêsus không có đội mão vinh hiển và tôn trọng bởi sự chết của Ngài, nhưng bởi
vì Ngài đến thế gian và chết trên thập tự giá cho các bạn và tôi. Một lần nữa
tôi xin nhấn mạnh rằng, Chúa Jêsus là Con Người trong sự vinh hiển. Ngài là
ngôi hai của Ba Ngôi Đức Chúa Trời. Chúng ta gọi Chúa Jêsus là Giêhôva. Ngài đã
và đang là Đức Chúa Trời. Nhưng Chúa Jêsus cũng là một người. Chính Ngài lấy
hình thể con người. Và bởi vì Ngài làm như thế, Ngài được ban cho sự vinh hiển
và tôn trọng trong thiên đàng, mà điều đó không có trước đây.
Đức
Chúa Jêsus đã vì mọi người nếm sự chết. Điều này có nghĩa rằng Ngài trải qua sự
chết thực sự, Ngài đi vào sự chết trọn vẹn. Ngài uống chén của sự chết. Chén đắng
cay đi qua miệng Ngài, và Ngài đã uống trọn. Ngài làm điều đó vì các bạn và
tôi.
Ấy
vậy, bởi ân điển của Đức Chúa Trời, nhờ ân điển của Đức Chúa Trời mà các bạn và
tôi được cứu rỗi.
Hêbơrơ
2:10: “Thật, Đấng mà muôn vật hướng về Ngài và bởi Ngài, vì muốn đem nhiều con đến
sự vinh hiển, thì đã khiến Đấng làm cội rễ sự cứu rỗi của những con ấy, nhờ sự đau
đớn mà nên trọn lành, là phải lắm”.
Nhân
tánh của Chúa Jêsus không có nghĩa rằng Ngài là thần tôn giáo. Nó cũng không có
nghĩa rằng Ngài là người tuận đạo. Nó cũng không có nghĩa rằng Ngài nên một gương
tốt. Sự khổ nhục của Đấng Christ thực hiện hoàn tất hai điều: 1- Nó đem sự vinh
hiển và tôn trọng đến Đấng Christ. 2- Nó đem lại sự cứu rỗi cho con người, làm
cho con người có thể được sự cứu rỗi. Đấng Christ mang nhân tánh về trời, có sự
vinh hiển trong Con người của Chúa Jêsus, mà sự mà sự vinh hiển này không có trước
đây.
Đấng
mà muôn vật hướng về Ngài và bởi Ngài, có sự hòa hiệp và thích ứng với thân vị
và mục tiêu của Ngài để đem nhiều con vào sự vinh hiển trong cách này. Chúa Jêsus
tạo dựng nên muôn vật, và các tạo vật được tạo dựng cho Ngài. Nếu các bạn muốn
biết tại sao vũ trụ này hiện hữu, bởi vì Chúa Jêsus muốn, và bởi vì đó là ý muốn
của Ngài. Đó là nguyên thủy của vũ trụ, nó bắt đầu từ tư tưởng của Đấng Christ.
Vì
muốn đem nhiều con đến sự vinh hiển, là mục tiêu hiện tại của Đức Chúa Trời. Đức
Chúa Trời cũng có mục tiêu tương lai để đặt ngôi Vua của Ngài trên núi thánh
Si-ôn (xem trong Thi thiên 2). Đức
Chúa Trời đang hướng về chương trình phía trước, nhưng hiện nay Ngài đang gọi
ra một dân cho danh của Ngài. Ngài đang gọi nhiều người con trở về nhà vinh hiển.
Thì đã khiến Đấng làm cội
rễ sự cứu rỗi của những con ấy, nhờ sự đau đớn mà nên trọn lành, là phải lắm. Từ
ngữ “Đấng làm cội rễ sự cứu rỗi” cũng có nghĩa là tác giả,
người phát minh, người lãnh đạo. Người lãnh đạo là người khởi động và thực hiện.
Nói một cách khác, Chúa Jêsus là đầu tiên và cuối cùng của mọi sự. Ngài bắt đầu
và Ngài kết thúc. Ngài khởi sự và Ngài hoàn tất. Ngài là người dẫn đầu. Ngài là
căn nguyên của sự cứu rỗi, và Ngài hoàn tất nó.
Ngài thực hiện điều đó như thế nào? Ngài thực hiện bằng cách xuống thế gian, và chính Ngài trở nên hình thể con người như chúng ta. Ngài đã làm gì khi Ngài đến thế gian? Ngài mến trải sự chết vì con người. Ngài trở nên sự cứu rỗi cho nhân loại và ban cho con người sự cứu rỗi. Ngài khải thị về Đức Chúa Trời trên đất, và hiện nay Ngài đại diện cho con người trên thiên đàng. Chúng ta sẽ thấy rõ điều này khi tìm hiểu đến đề tài chức thầy tế lễ.
Ngài thực hiện điều đó như thế nào? Ngài thực hiện bằng cách xuống thế gian, và chính Ngài trở nên hình thể con người như chúng ta. Ngài đã làm gì khi Ngài đến thế gian? Ngài mến trải sự chết vì con người. Ngài trở nên sự cứu rỗi cho nhân loại và ban cho con người sự cứu rỗi. Ngài khải thị về Đức Chúa Trời trên đất, và hiện nay Ngài đại diện cho con người trên thiên đàng. Chúng ta sẽ thấy rõ điều này khi tìm hiểu đến đề tài chức thầy tế lễ.
Chúa
Jêsus nhờ sự đau đớn mà trở nên trọn lành. Ngài trở nên trọn lành theo ý nghĩa
là làm cho hoàn tất. Chữ trọn lành, hay trọn vẹn trong tiếng Hy-lạp có nghĩa là
hoàn tất mục tiêu, hoàn thành công việc.
Chúa
Jêsus trở nên trọn lành qua sự đau đớn. Dầu rằng Ngài là Con Đức Chúa Trời và
chính Ngài cũng là Đức Chúa Trời, nhưng đời sống trọn vẹn của Ngài không cứu
chúng ta. Sự sanh ra của Ngài bởi nữ đồng trinh không cứu chúng ta. Sự giảng dạy
của Ngài cũng không cứu chúng ta. Phép lạ của Ngài cũng không cứu chúng ta, và đời
sống làm gương mẫu của Ngài cũng không cứu chúng ta. Chúa Jêsus được trở nên trọn
vẹn, đạt đến mức hoàn tất bởi sự chết trên thập tự.
Chúa Jêsus đến thế gian và mang lấy hình thể con người như chúng ta. Bởi vì Ngài chịu đau đớn và chết thập tự, nên tôi tin cậy vào Ngài. Tôi yêu mến Ngài, bởi những gì Ngài đã làm cho tôi và cả nhân loại hư mất.
Chúa Jêsus đến thế gian và mang lấy hình thể con người như chúng ta. Bởi vì Ngài chịu đau đớn và chết thập tự, nên tôi tin cậy vào Ngài. Tôi yêu mến Ngài, bởi những gì Ngài đã làm cho tôi và cả nhân loại hư mất.