Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Bài 2: Hêbơrơ 1:1-2: "ĐẤNG CHRIST CAO TRỌNG HƠN TIÊN TRI VÀ THIÊN SỨ"


Hêbơrơ 1:1- 2
ĐẤNG CHRIST CAO TRỌNG HƠN TIÊN TRI VÀ THIÊN SỨ.
            Phần đầu trong thư Hê-bơ-rơ nói đến giáo lý. Mười đoạn đầu tỏ bày cho biết rằng Đấng Christ tốt hơn các nghi thức trong Cựu ước. Và phần thứ nhì của thư tín nói đến việc thực hành, trình bày cho chúng ta thấy rằng Đấng Christ đem đến nhiều lợi ích và công tác. Qua phương cách này, chúng ta thấy là khuôn mẫu mà Phao-lô thường viết trong các thư khác. Đó là phần đầu nói về giáo lý và phần thứ hai nói đến việc thực hành. Trong suy nghĩ của tôi, có nhiều bằng chứng cho thấy Phao-lô là người viết thư tín Hê-bơ-rơ. 
            Dầu rằng tôi không độc đoán nói về tác giả thư Hê-bơ-rơ, nhưng tôi có thể nói rằng chúng ta học hỏi lời của Đức Chúa Trời mà Đức Thánh Linh ban cho chúng ta. Bởi vì Đức Thánh Linh là tác giả thật của thư này, vì thế tác giả con người và niên đại của thư tín là điều thứ nhì. Thư Hê-bơ-rơ là một thư quan trọng nhất chúng ta có trong Lời của Đức Chúa Trời. Vì thế tôi thấy mình không xứng đáng để giới thiệu và ví sánh thư này, tôi mượn lời của bốn người giải nghĩa Kinh thánh nổi tiếng để giới thiệu thư tín Hê-bơ-rơ. Từ bốn quan điểm khác nhau, mỗi người nhấn mạnh đến một phương diện trong thân vị của Đấng Christ. Do đó tôi có thể nhận lấy lời hứa của Chúa Giê-xu khi Ngài nói rằng, khi Đức Thánh Linh sẽ đến Ngài sẽ dẫn chúng ta vào mọi lẽ thật (Giăng 16:12-15). 
            Xin chúng ta giữ trong tâm trí rằng, thư tín này được viết trực tiếp cho Cơ-đốc-nhân Hê-bơ-rơ, là những người đang đứng giữa hai thời kỳ lớn. Và thời kỳ luật pháp Môi-se đang kết thúc. (Xin quý vị lưu ý điều này, trong khi tìm hiểu thư Hê-bơ-rơ, tôi dùng nhiều lần đến từ ngữ “luật pháp,” xin quý vị hiểu rằng tôi muốn nói về luật pháp mà Đức Chúa Trời ban cho Môi-se trước đây). 
            Việc dâng tế lễ trong đền thờ Đức Chúa Trời trước đây có nhiều ý nghĩa, nhưng giờ đây không còn ý nghĩa nữa. Những gì Đức Chúa Trời đòi hỏi trước đây, giờ đây trở thành tội lỗi, nếu như người tin nhận thực hành, và thư tín này nói rõ cho chúng ta. Thư tín Hê-bơ-rơ này được giảng cho người Cơ-đốc-nhân Hê-bơ-rơ, dầu rằng sự dạy dỗ của thư tín này cũng cho mọi người tin nhận Chúa của mọi chủng tộc, thuộc mọi thời đại. Nó cũng rất có ý nghĩa cho các bạn và tôi ngày hôm nay. Dầu vậy, chúng ta cần giữ trong tâm trí rằng, đọc giả nhận thư đầu tiên là người Hê-bơ-rơ (người Do-thái). 
Đấng Christ Cao TRỌNG Hơn Các Tiên Tri.
            Hê-bơ-rơ 1:1: “Đời xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các đấng tiên tri phán dạy tổ phụ chúng ta nhiều lần nhiều cách”.
            Các bạn chú ý câu đầu tiên này và sách này bắt đầu với từ ngữ “Đức Chúa Trời”. Có một số lời nói đầu mà nó làm nền tảng cho cả sách. Khi học về hình học có một số định lý mà các bạn phải bắt đầu. Nếu không làm như thế, các bạn sẽ không bắt đầu gì cả. Nếu hai cộng với hai không bằng bốn, các bạn sẽ không đi xa hơn trong toán học. Đường thẳng là con đường ngắn nhất nối giữa hai điểm, đó là sự kiện được chứng minh, và nó được chấp nhận. Khi sự kiện được thiết lập, các bạn có thể tiếp đi xa hơn và chứng minh những điều khác. 
            Trong Hê-bơ-rơ cũng như trong sách Sáng thế ký, không có cố gắng chứng minh Đức Chúa Trời hiện hữu, nhưng cả sách nói quả quyết rằng Đức Chúa Trời hiện hữu. Ngày nay có những khóa học trong trường Kinh thánh cố gắng xây dựng một số hệ thống triết lý, mà qua đó chứng minh Đức Chúa Trời hiện hữu. Tôi thấy những khóa học như thế chỉ mất thì giờ mà thôi. Có một điều gì sai cho các bạn, nếu các bạn không thể đi ra ngoài để nhìn lên núi, hay đi xuống bờ biển để nhìn biển, hay bước ra ngoài để nhìn lên bầu trời, và nhận biết có Đấng Tạo Hóa. 
            Thi thiên 19:1: “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm”.
            Các bạn thân mến, nếu vũ trụ đã tạo dựng không nói các bạn một điều nào đó về Đấng Tạo Hóa, có một sai lầm nào đó trong các bạn. 
            Thi thiên 14:1: “Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng: chẳng có Đức Chúa Trời. Chúng nó đều bại hoại, đã làm những việc gớm ghiếc; Chẳng có ai làm điều lành”.
            Tiền đề thứ nhì chúng ta tìm thấy trong Hêbơrơ 1:1 là Đức Chúa Trời đã truyền phán, đã nói ra. Chúng ta nhận biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng khôn ngoan, và Ngài ban cho loài người một mức độ khôn ngoan nào đó. Nếu chúng ta chưa nhận được khải thị từ nơi Ngài, tôi đề nghị chúng ta chờ đợi. Đức Chúa Trời ban sứ điệp của Ngài qua chúng ta. Đức Chúa Trời truyền đạt với chúng ta. Sự khải thị mà chúng ta có là Lời của Đức Chúa Trời được hà hơi. Câu đầu tiên của thư Hê-bơ-rơ này xác nhận cho chúng ta biết rằng Kinh thánh là lời thánh được hà hơi. Sự khải thị mà tác giả đề cập trong Cựu ước là sự khải thị mà chúng ta có hiện nay. 
            Có một số người nghĩ rằng Phao-lô không phải là người viết thư này, bởi vì cớ nó được viết bởi ngôn ngữ sáng chói của tiếng Hy-lạp. Nó được viết bởi một người thầy Hy-lạp. Có sự thông suốt và tốt đẹp, nhưng chúng ta không nhận biết rõ điều này khi được chuyển dịch sang ngôn ngữ khác. 
            Trong câu mở đầu thư Hê-bơ-rơ với từ ngữ “đời xưa”, nó không nói về thời gian như chúng ta nghĩ. Nó nhấn mạnh đến thời mà Đức Chúa Trời nói qua Môi-se, nhưng trước đó Ngài đã nói với Áp-ra-ham. Đức Chúa Trời nói với Áp-ra-ham qua chiêm bao và qua thiên sứ của Đức Chúa Trời, nhưng khi Ngài nói với Áp-ra-ham, Ngài không nói với Áp-ra-ham những gì Ngài nói với Môi-se. Đức Chúa Trời không nói với Áp-ra-ham về luật pháp. Ngài không ban cho Áp-ra-ham Mười điều răn, nhưng sau đó Đức Chúa Trời ban Mười điều răn cho Môi-se. Và sau đó Ngài nói với Đa-vít về một vị Vua sẽ đến từ dòng dõi của ông, và Vua đó sẽ trở thành Đấng Cứu Thế. Và khi Đa-vít đã già, ông nói sẽ có một vị Vua sẽ đến trong dòng dõi của ông và trở thành Đấng Cứu Thế. Đức Chúa Trời không nói các tin tức này cho Môi-se, và Ngài cũng không nói điều đó cho Áp-ra-ham. Thật ra, Đức Chúa Trời ban cho Môi-se một luật pháp mà dân Y-sơ-ra-ên không có vị vua trên đất, bởi vì Đức Chúa Trời sẽ là vua của họ. Dầu vậy, Đức Chúa Trời biết lòng của loài người, và đến một lúc dân Y-sơ-ra-ên muốn có vua giống như các dân tộc xung quanh có một người làm vua. Chúa ban cho họ điều họ cầu xin, nhưng nó làm tổn hại linh hồn của họ. Ngài dùng điều đó như là phương cách dẫn đến Đấng Mêsia, Đấng Cứu Thế vào trong thế gian. Trong câu đầu tiên này, nói rằng Đức Chúa Trời không ban tất cả mọi lẽ thật của Ngài cho Áp-ra-ham, nhưng lần lượt Ngài ban cho thêm nhiều lẽ thật đến với nhiều người khác nhau trải qua hằng nhiều năm. Cho đến thời kỳ đã trọn, Đức Chúa Trời ban Con Ngài đến thế gian. Có sự phát triển về lẽ thật trong Kinh thánh. 
            Đức Chúa Trời dùng nhiều cách để truyền phán. Ngài hiện ra trong chiêm bao với Áp-ra-ham, nhưng Ngài ban cho Môi-se luật pháp. Và sau này Ngài ban lời hứa cho Giô-suê. Chúa phán qua chiêm bao, Ngài phán qua luật pháp, Ngài, Ngài truyền phán qua biểu tượng, Ngài phán qua nghi thức, Ngài truyền phán qua lịch sử, Ngài truyền phán qua văn thư, và Ngài truyền phán qua tiên tri. Đức Chúa Trời dùng nhiều phương cách khác nhau trong khoảng thời gian rất dài. Đức Chúa Trời dùng khoảng 40 tác giả để truyền đạt Lời Ngài trải qua 1500 năm. Tác giả Hê-bơ-rơ nói cho chúng ta một điều rất tuyệt vời ở điểm này. 
            Các bạn có thấy sự tuyệt vời khi Kinh thánh được viết bởi nhiều tác giả khác nhau không? Đức Chúa Trời dùng nhiều người viết ra Kinh thánh. Những người Đức Chúa Trời dùng có lý lịch khác nhau, có khả năng khác nhau. Một trong những tác giả là Simôn Phierơ, ông không biết nhiều về tiếng Hylạp, nhưng Đức Chúa Trời dùng ông. Tác giả của thư Hêbơrơ (mà tôi tin rằng là Phao-lô) là người thầy về tiếng Hylạp. Khi Phao-lô viết thư cho người Galati và Côrinhtô, ông nói một cách rõ ràng. Ông dùng ngôn ngữ người đương thời có thể hiểu rõ, Phaolô là người du hành nhiều nơi bằng đường biển và đường bộ. Vì thế lời trong thư Hêbơrơ là một nghệ thuật. 
            Trong lời mở đầu thư tín này đề cập về Đức Chúa Trời. Không cần phải chứng minh về sự hiện hữu của Ngài. Nếu các bạn từ chối sự hiện hữu của Đức Chúa Trời thì sự trở ngại là của chính các bạn, chớ không phải của Đức Chúa Trời. Có nhiều người bé nhỏ, nhưng có bằng cấp cao chối bỏ sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Những người này là ai? Họ là những người có tư tưởng hẹp hòi, Đức Chúa Trời để họ một bên, Ngài không để mất thì giờ chứng minh sự hiện hữu của Ngài cho họ. Nếu bất cứ người nào đến với Đức Chúa Trời, trước nhất người ấy phải tin rằng có Đức Chúa Trời. 
            Đức Chúa Trời phán với tổ phụ nhiều lần. Các tổ phụ được đề cập trong câu này là ai? Họ là Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, Giô-suê, Môi-se, Đa-vít, Ê-sai .. Họ là những tổ phụ, nhưng không phải là tổ phụ của tôi hay của các bạn. Những lời trong thư Hê-bơ-rơ này được viết cho dân tộc mà họ có thể gọi Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp là cha của họ. Dầu vậy Đức Chúa Trời là cha của dân ngoại, và chúng ta có thể cảm tạ Đức Chúa Trời về điều đó. 
            Trong quá khứ Đức Chúa Trời phán dạy với các tổ phụ qua tiên tri. Tiên tri là một người nói cho Đức Chúa Trời, và các tiên tri của Đức Chúa Trời nói những điều trong tương lai. Đức Chúa Trời nói qua nhiều tiên tri và họ truyền đạt cho con người những sứ điệp lớn lao. Tất cả các lời truyền đạt được kết hiệp lại thành Kinh thánh Cựu ước và lưu lại cho chúng ta ngày nay, qua những lời này chúng ta nhận được sự khải thị của Đức Chúa Trời. 
            Nhưng giờ đây chúng ta thấy Đức Chúa Trời truyền phán trong thời kỳ trọn vẹn sau cùng, tức là truyền phán qua Con của Ngài. 
            Hêbơrơ 1:2: “rồi đến những ngày sau rốt nầy, Ngài phán dạy chúng ta bởi Con Ngài, là Con mà Ngài đã lập lên kế tự muôn vật, lại bởi Con mà Ngài đã dựng nên thế gian”
            Cuối cùng giờ đây Đức Chúa Trời phán dạy chúng ta bởi chính Con Ngài. Theo văn tự, Đức Chúa Trời nói với chúng ta trong chính Con Ngài. Nếu Đức Chúa Trời truyền phán từ trời thì Ngài lập lại phương cách đã thực hiện trước đây. Nhưng chúng ta có Lời sau cùng của Đức Chúa Trời cho thế gian này trong Chúa Giê-xu Christ. 
            “Rồi đến những ngày sau rốt nầy, Ngài phán dạy chúng ta..” Từ ngữ “chúng ta” rất quan trọng, đề cập cùng nhóm người mà Ngài phán dạy qua tiên tri trong Cựu ước, đó là người Hêbơrơ. Các bạn nhớ là Đức Chúa Cha phán bảo từ trên trời rằng: “Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường; hãy nghe lời Con đó!” (Mathiơ 17:5). Từ khi Đức Chúa Cha nói lời sau cùng của Ngài trong Chúa Giê-xu Christ, đó cũng là lời sau cùng cho các bạn và tôi. 
Đức Chúa Trời phán dạy chúng ta bởi chính Con Ngài. Vì thế Đấng Christ cao trọng hơn tất cả mọi tác giả trong Cựu ước. Chính Ngài ban lời sau cùng của Đức Chúa Trời cho con người. Như Chúa Giê-xu nói khi Ngài đến thế gian này cách đây 2000 về trước, Đức Thánh Linh sẽ lấy điều thuộc về ta mà rao bảo cho các ngươi vậy (Giăng 16:15). Vì thế Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời phán bảo qua sứ đồ, Phaolô, Phierơ, Bác sĩ Luca và tất cả tác giả khác trong Tân ước đã cho chúng ta sự khải thị trọn vẹn từ Đức Chúa Trời. 
            Chúng ta được chỉ cho biết sự cao trọng của Đức Chúa Con trong bảy lời. Tôi tin rằng không một người nào trong chúng ta có thể ví sánh được. 
            “Ngài đã lập lên kế tự muôn vật”. Giờ đây một câu hỏi được nêu lên: Trong Giăng 1:3: “Muôn vật bởi Ngài được dựng nên, chẳng vật chi đã làm nên mà không bởi Ngài”. Chúng ta được nói cho biết, mọi sự tạo dựng là bởi Ngài và vì Ngài. Nó đã thuộc về Ngài, vì thế cách nào Ngài trở thành kẻ kế tự muôn vật? Chúa Giê-xu đến thế gian và lấy hình thể con người như chúng ta. Con người đầu tiên được ban cho quyền quản trị mọi tạo vật. Chúng ta không nhấn mạnh đủ về điều này, bởi vì trong Sáng thế ký công bố điều lớn lao bởi một vài lời ngắn. Chúng ta thấy trong sách Sáng thế ký với 11 đoạn đầu cho chúng ta lời ký thuật ngắn liên hệ đến nhiều vấn đề lớn lao của sự sáng tạo. Khi Đức Chúa Trời nói rằng Ngài ban cho con người quyền quản trị mọi tạo vật trên đất (Sáng thế ký 1:26), Ngài không muốn lập A-đam chỉ là người giữ vườn bông. Đó không phải là những gì Ađam làm. Ađam là người quản trị. Sự quản trị này liên hệ đến quyền cai trị. Tất cả mọi tạo vật ở dưới quyền quản trị của Ađam, ông có thể điều khiển mọi sự theo ý muốn tốt lành. Nhưng từ khi A-đam phạm tội, ông mất quyền cai trị này. 
            Khi Chúa Giê-xu đến thế gian, Ngài đến trong hình thể con người. Ngài thực hiện phép lạ trong mọi lãnh vực. Ngài có thể chế ngự cơ thể con người, Ngài chế ngự thiên nhiên, Ngài có thể làm cho bão tố yên lặng, Ngài có thể hóa bánh cho 5000 người ăn. Ngài phục hồi lại những gì đã mất trong Ađam. Chúa Giê-xu trở nên Đấng kế tự muôn vật, và chúng ta được nói trong Kinh thánh rằng, chúng ta là kẻ kế tự của Đức Chúa Trời. Rô-ma 8:16- 17: “Chính Đức Thánh Linh làm chứng cho lòng chúng ta rằng chúng ta là con cái Đức Chúa Trời. Lại nếu chúng ta là con cái, thì cũng là kẻ kế tự: kẻ kế tự Đức Chúa Trời và là kẻ đồng kế tự với Đấng Christ, miễn chúng ta đều chịu đau đớn với Ngài, hầu cho cũng được vinh hiển với Ngài”. Từ ngữ “kẻ đồng kế tự với Đấng Christ” là một chữ rất hay, nó không có nghĩa rằng bình quyền trong sự kế tự, nhưng được dự phần kế tự. Tôi xin lấy một thí dụ để giải bày. Người cha giàu chỉ có một đứa con trai, ông làm tờ di chúc để tài sản lại cho con trai mình và một phần năm tài sản cho người cháu. Người cháu được một phần sản nghiệp. Chúa Giê-xu là người kế tự và chúng ta chỉ dự phần kế tự, đồng kế tự. Ngài sẽ cai quản, nhưng Ngài đặt cho các bạn và tôi cai quản một phần nhỏ trong vũ trụ của Ngài. Trong phương cách đó chúng ta đồng kế tự với Đấng Christ, chúng ta thừa hưởng của cải không hư mất, không phai tàn, và nó đang để dành cho chúng ta trên trời. Chúng ta có được sự thừa hưởng này, bởi vì có nhiều điều lạ lùng mà Chúa đã làm cho chúng ta. Ngài phục hồi lại những điều đã mất trong A-đam, và hơn thế nữa, Ngài lập chúng ta thành kẻ đồng kế tự với Ngài. Đấng Christ là Đấng sẽ kế tự mọi vật. Không một tiên tri nào trong Cựu ước có được lời hứa như vậy. Các bạn thấy rằng tác giả của thư tín Hê-bơ-rơ cho chúng ta thấy Đấng Christ trổi hơn tiên tri. 
            “Lại bởi Con (Chúa Giê-xu) mà Ngài đã dựng nên thế gian”. Nhiều người tin rằng điều này đề cập đến hành động sáng tạo. Sáng thế ký 1:1: “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất”.
            Thật ra nó không đề cập đến hành động sáng tạo. Tại đây từ ngữ Hy-lạp “thế gian” có nghĩa là thời đại. Điều này đi xa hơn Ngài trở thành Đấng Tạo Hóa. Điều này tạo mục đích trong mọi sự. Ngài là Đấng kế tự, Ngài ban cho mọi chương trình trong tương lai. Ngài lập nên mọi thời đại, và ban mục đích cho mọi sự. Không những Ngài tạo dựng nên mọi sự, Ngài cũng dựng nó cho một mục đích. 
            Kinh thánh làm nên sự nhận thức. Đức Chúa Trời có một lý do cho những điều Ngài làm, và ngày nay Ngài có lý do cho những điều Ngài tiếp tục làm. 
            Thí dụ, Đức Chúa Trời tạo dựng nên con người, và đặt con người trong vườn địa đàng. Ngài đặt một điều kiện cho con người sống trong đó. Con người không được ăn trái cây cấm. Không có điều gì sai với trái cây đó. Nhưng đó là sự thử nghiệm của Đức Chúa Trời để xem con người có vâng theo lời Ngài hay không? Và con người lúc đó thất bại trước sự thử nghiệm của Đức Chúa Trời.
            Đức Chúa Trời có chương trình và mục đích cho mọi sự. Có một thời kỳ Đức Chúa Trời thử nghiệm con người. Thời gian đó đến khi Đức Chúa Trời ban cho con người luật pháp Môi-se. Một lần nữa, nó thử nghiệm sự vâng lời của con người. Ngày nay các bạn và tôi sống dưới ân điển. Chúng ta được cứu bởi ân điển, chúng ta không hề được cứu bởi luật pháp. Trước nhất, nó không được ban cho chúng ta trong thời kỳ này, và thứ nhì, chúng ta cũng không thể giữ được. Chúng ta không thể nào đạt tiêu chuẩn công bình mà Đức Chúa Trời đã đặt. Điều này rất rõ, Đức Chúa Trời không cứu chúng ta bởi việc làm. Ngài không cứu chúng ta bởi vì chúng ta không đạt được mức hoàn toàn. Chúng ta không được cứu rổi bởi sự bất toàn của mình. Vì thế Đức Chúa Trời phải có một phương cách khác, và ngày nay chúng ta được cứu bởi ân điển. 
            Chúa Giê-xu Christ là Đấng Tạo Hóa của vũ trụ này, và Ngài có mục đích cho nó. Từ khi vũ trụ được dựng nên, nó chuyển động theo sự tuần hoàn tốt đẹp. Mặt trời và mặt trăng chiếu ánh sáng và tạo ra các mùa trong năm theo một tuần tự rất tốt. Chúng ta đang sống trong vũ trụ có mục đích tốt đẹp và Chúa Giê-xu là Đấng ban cho mục đích đó. 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét